#head{background:transparent url(http://img200.imageshack.us/img200/8838/snowe.gif) center bottom;} #bd{background:transparent url(http://img200.imageshack.us/img200/8838/snowe.gif) center bottom;} Lonely

Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

NHỮNG CON HẠC GIẤY ( Tựa tiếng anh Paper cranes )

Ngày xưa, có một chàng trai rất yêu một cô gái.Chàng trai thật lãng mạn này đã xếp 1000 con hạc bằng giấy để tặng cô gái.Mặc dù khi đó chàng trai chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty,tương lai không có gì sáng lạn,nhưng họ thật hạnh phúc.Cho đến một ngày, cô gái nói với chàng trai rằng cô phải sang Paris và sẽ không bao giờ quay trở về. Cô cũng bảo rằng cô không hình dung được tương lai của hai người sẽ như thế nào,nên cứ để đường ia nấy đi.....Cõi lòng tan nát, chàng trai đành chấp nhận. Khi lấy lại được tự tin, chàng trai làm việc thật  cật lực, cống hiến hết sức lực và tinh thần để đạt được một cái gì đó.Cuối cùng với sự phấn đấu và hỗ trợ của bạn bè, chàng trai đã lập được một công ty riêng........
 " Mình sẽ không bao giờ thất bại nếu mình không ngừng cố gắng, " chàng trai luôn tự nhủ bản thân mình. " Mình phải thành đạt trong cuộc sống ! " Vào một ngày mưa, khi chàng trai đang lái xe, anh thấy một đôi đã đứng tuổi cùng che chung một cây dù,đi tới một nơi nào đó.
Tuy đã che dù,họ vẫn bị ướt sũng. Chẳng mấy chốc chàng trai nhận ra đó chính là ba mẹ của người bạn gái cũ. Quay xe lại phía họ, chàng trai lái xe chậm bên cạnh đôi vợ chồng gia, cố ý cho họ biết rằng anh không còn như ngày xưa nữa. Anh đã có công ty riêng, có xe hơi, có nhà cửa,.....Anh đã thành đạt trong cuộc sống ! .
Chàng trai chợt nhận thấy rằng đôi vợ chồng đi vào hướng nghĩa trang, anh xuống xe và đi theo họ........và anh thấy người bạn gái cũ, bức ảnh cô cười dịu dàng ngay trước nấm mộ..... và anh thấy những con hạc giấy đặt trong một cái chai bên cạnh mộ. Ba mẹ cô gái nhìn chàng trai. Anh bước tới và hỏi họ chuyện gì đã xảy ra. Họ nói rằng cô gái chưa bao giờ tới Paris cả. Cô ấy đã bị ung thư. Trong long, cô vẫn tin rằng sẽ có ngày anh thành đạt, nhưng cô không muốn căn bệnh của mình trở thành chướng ngại cho anh.......vì thế cô đã chọn cách lìa xa anh.
Cô gái mong muốn bố mẹ mình đặt những con hạc giấy bên cạnh cô, bởi vì nếu một ngày nào đó số phận mang anh lại với cô một lần nữa, anh có thể lấy theo một vài con. Chàng trai đẫm nước mắt..... điều tồi tệ nhất là khi nhớ một ai đó mà ngồi ngay bên cạnh họ nhưng biết rằng mình không thể có họ và sẽ không bao giờ thấy họ nữa.

Though we way spend as much time together as we'd like, you're always in my thoughts because you're always on my mind.

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Hãy Lấy Anh !!!!

Lần đầu khi tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi lên sáu.
" Mình sẽ là chồng, " tôi nói, " còn cậu là vợ ."
" Không được, "cô bé trả lời ngắn gọn.
" Được mà, " tôi nói.
" Không được," cô bé đáp lại và bỏ đi.
Một lúc sau, tôi cũng bỏ đi luôn.Chả có gì vui khi chơi một  mình trong nhà cả.
Lấn thứ hai tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi mười bốn. Chúng tôi là một đôi nhảy trong vũ hội hàng năm của trường và tôi chờ nàng ra khỏi phòng thay đồ.Tôi mặc bộ com-lê đen có thắt nơ.Khi nàng bước ra khỏi phòng thay đồ trong chiếc váy màu hồng  ngang gối,tôi hít một hơi thật sâu.Nàng giống như một thiên thần từ trên trời xuống.Khi chúng tôi chờ đợi thầy ra hiệu bước lên sân khấu,tôi nhìn nàng chằm chằm và cố gắng cất giọng.Nàng bắt gặp cái nhìn của tôi và mỉm cười hỏi, " Này,cậu nhìn gì vậy?"
" Cậu đồng ý lấy mình không ?" Tôi buột miệng. Nụ cười trên môi nàng nở toét,rồi vài giây sau nàng phá lên cười.Tôi không quan tâm .Tôi thấy những vì sao trong mắt nàng.Vẫn cười to,nàng cầm tay tôi và dẫn tôi lên sân khấu.
Lần thứ ba tôi cầu hôn nàng là vào sinh nhật thừ mười sáu của nàng.Chúng tôi đi picnic với những người  bạn và hai chúng tôi ngồi bên nhau dưới một cái cây khi những đứa khác đang tranh cãi nhau về trò chơi tiếp theo.Nàng cười khi ai đó nói gì đằng xa.Tôi nghe tiếng chuông ngân vang trong giọng nói của nàng.Tôi ngắt bông cúc dại mọc ở gần chỗ chúng tôi ngồi,dưa cho nàng và nói," Em đồng ý làm vợ anh chứ ?"
Nàng đỏ mặt khi ngước nhìn bông hoa,rồi lại phá lên cười.Nàng cầm bông hoa rồi chạy lại chỗ đám bạn.Tôi chạy theo.
Lần thứ tư,chúng tôi mười tám. Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê ở trường,nàng nhấp nhấp ly nước cam và nói về một bài thơ hay nàng vừa đọc. Sau khi nói liên tục trong vài phút,nàng ngừng lại và hỏi, " Chuyện gì thế ? Sao anh không nói gì cả vậy ? "
Tôi nhìn vào mắt nàng và nói, " Anh muốn sống cuộc đời còn lại với em.em sẽ lấy anh chứ ? " Như lần trước,nàng phá lên cười rồi nói, " Anh chưa đủ tuổi để lấy vợ đâu. " Rồi nàng bắt đầu nói về một bài thơ khác.
Lần thứ năm tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi tốt nghiệp. Cả hai đã hai mốt.Tôi quỳ một chân xuống tay cầm một bông hồng đỏ và nói với nàng, " Bây giờ em có đồng ý cho anh được trở thành chồng em không ?"
Lần này nàng cười không thành tiếng và đáp, " Anh lúc nào cũng vội vã. Anh không muốn theo học tiếp sau đại học ,đúng không ? "
Tôi nhún vai,đứng dậy,rồi đi cùng nàng vào hội trường.
Bốn năm sau,tôi hoàn tất chương trình sau đại học và tìm được một việc làm trong một công ty đa quốc gia. Chúng tôi ngồi bên nhau trong một quán kem thì nàng khơi lại chuyện cũ. " Đã bốn năm rồi anh chưa cầu hôn em, " nàng nói. " Chuyện gì thế ? Anh thay đổi rồi à ? " Nàng cười rộng miệng.
" Em nghĩ sao ? " Tôi chọc.
" Em nghĩ là anh sợ em từ chối anh lần nữa. "
" Em chưa thật sự từ chối anh lần nào, cho đến bây giờ, " tôi phản đối. " Em chưa bao giờ thật sự trả lời "Không." "
" Em đã nói hồi chúng ta lên sáu," nàng lưu ý tôi.
" Cô ấy nhớ, " tôi nghĩ thầm trong bụng,rồi mỉm cười khi nghĩ lại kỷ niệm đó.
Tôi múc một muỗng kem cho nàng , và nói, " Thôi được, như vậy là em đã từ chối anh một lần. "
" Thì sao ?" Nàng nói khi nếm miếng kem tôi múc.
" Thì không gì cả, " tôi đáp.
Nàng chớp mặt trong im lặng.Nàng không còn cười nữa.
" Mà này," tôi hỏi." Em nghĩ là anh thay đổi à ? "
Nàng cau mày nói " Em không biết." Trông nàng thật dễ thương thậm chí khi cau mày.
Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo." Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ ? "
" Em à ? " Nàng hỏi,mắt mở to ngạc nhiên.
" Tại sao không ? " tôi hỏi. " Có gì sai đâu ? "
Nàng đỏ mặt đáp ." Không ."
" Em đang từ chối anh một lần nữa đấy à ? " Tôi hỏi.
" Không, không. " Nàng nói nhanh.
" Vậy có nghĩa là em nói 'Đồng ý ' ?"
Nàng lè lưỡi về phía tôi khi nhận ra điều tôi đang cố làm,và trở lại ăn kem của mình.
" Này em , " tôi nói khi cầm tay nàng . " Lấy anh nhé. "
Nàng nhíu mày đáp, " Anh chắc chứ ? "
Tôi đã chắc từ khi lên sáu tuổi. " Vâng, " tôi đáp gọn.
Và nàng chỉ mỉm cười và gật đầu.
Happiness is... two people you and me together !!!!!

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

TìnhYêu Thầm lặng !

Ngay từ đầu gia đình cô đã cật lực phản đối chuyện cô hẹn hò với chàng trai đó.Họ nói rằng vì nền tảng gia đình của chàng trai và cô gái sẽ phải chịu đựng cả đời khi đi theo anh.
Do áp lực của gia đình,đôi bạn thường hay cãi nhau.Mặc dù cô rất yêu anh,nhưng cô luôn hỏi anh :"Tình yêu anh dành cho em có sâu đậm không ?"
Vì chàng trai vụng về trong lời nói,nên cô gái thường thấy rất bất an.Cộng thêm với áp lực gia đình,cô gái thường trút những giận hờn lên đầu chàng trai.Về phần chàng trai,chàng chỉ chịu đựng trong im lặng.
Vài nam sau,chàng tốt nghiệp và quyết định theo học ở nước ngoài.Trước khi lên đường,chàng trai ngỏ lời với cô gái:"Anh ăn nói không được hay.Nhưng những gì anh biết là anh yêu em.Nếu em theo anh,anh sẽ chăm sóc em đến hết đời.Về phần gia đình em,anh sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục họ.Em có đồng ý lấy anh không ?"
Cô gái đồng ý và với quyết tâm của chàng trai,gia đình cô gái cuối cùng cũng đã chấp thuận cho đôi bạn lấy nhau.Vì thế trước khi chàng trai lên đường,họ làm lễ đính hôn.
Cô gái vào đời đi làm,trong khi chàng trai theo học ở nước ngoài.Họ thể hiện tình yêu qua email và điện thoại.Tuy không phải là dễ dàng,nhưng cả hai chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chấm dứt.
Rồi một ngày,trong khi cô gái đang trên đường đi làm,cô bị một chiếc xe mất lái đâm vào.Lúc tỉnh lại cô thấy bố mẹ đứng bên giường mình.Cô nhận ra rằng mình bị thương rất nặng.Thấy mẹ đang khóc,cô rất muốn an ủi mẹ.Nhưng cô chợt nhận ra rằng ân thanh thoát ra miệng mình chỉ là tiếng thở dài.Cô Đã bị mất tiếng......
Bác sĩ nói rằng một phần não đã bị tổn thương dẫn đến việc cô không nói được nữa.Mặc cho bố mẹ an ủi động viên,cô đã không còn sức lực.cô đã gục ngã.
Trong suốt thời gian ở bệnh viện,chỉ có tiếng khóc trong im lặng,....và chỉ tiếng khóc trong im lặng bên cạnh cô gái.Rồi đến ngày về nhà,mọi thứ vẫn thế,im lặng.Chỉ có tiếng chuông điện thoại reo.Tim cô đau nhói mỗi khi chuông reo.Cô không muốn chàng trai biết chuyện,và không muốn trở thành gánh nặng cho anh.Cô viết cho anh một lá thư nói rằng mình không muốn đợi anh nữa.
Rồi cô gửi trả lại anh chiếc nhẫn đính hôn.Chàng trai gửi thư lại cả triệu lần,và không biết bao nhiêu cuộc điện thoại,....tất cả những gì cô gái có thể làm,ngoài khóc,là khóc......
Bố mẹ cô gái quyết định chuyển nhà,hi vọng rằng cô sẽ quên hết và sẽ vui trở lại.
Với môi trường mới,cô gái bắt đầu học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu cuộc sống mới.cô tự nhủ với lòng mình rằng hãy quên chàng trai đi.Một ngày nọ,bạn cô tới chơi và nói rằng chàng trai đã trở về.cô gái bảo bạn mình đừng nói cho anh biết những gì đã xảy ra với mình.Từ đó,cô không nghe tin tức gì về chàng trai nữa.
Một năm trôi qua và bạn cô tới thăm cô với chiếc phong bì trên tay,bên trong là tấm thiệp cưới của chàng trai.Cô gái như quỵ ngã.Khi cô mở chiếc phong bì,cô trông thấy tên mình trên đó.
Vừa định hỏi người bạn xem chuyện gì xảy ra,cô gái chợt thấy chàng trai đã đứng trước mặt mình.Anh dùng ngôn ngữ cử chỉ nói với cô rằng"Anh đã mất một năm qua để học ngôn ngữ cử chỉ,chỉ để em biết  rằng anh vẫn không quên lời hẹn ước của chúng mình.Hãy cho anh cơ hội được làm giọng nói của em.Anh yêu em."Rồi chàng trai đeo lại chiếc nhẫn vào tay cô,Cô gái ,cuối cùng,dã mỉm cười.



There is only one happiness in life:to love and be love .